Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/43

Trang này cần phải được hiệu đính.
47
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

trăng dắt nhau đi chơi, khinh-bỉ cái phẩm-cách của họ, nên cứ đóng cửa nằm im, không thèm đánh tiếng. Sáng hôm sau, đạo-nhân đem sự trông thấy thuật chuyện với một ông già ở trong thôn và phàn-nàn là sao dân phong đồi-tệ như vậy. Ông già nói:

— Ngài không biết, đó là giống yêu-quỷ, chúng đến ở trên cây gạo đã mấy năm nay; ước sao có thanh kiếm trừ tà, để trừ cho dân chúng tôi đây giống yêu-quỷ ấy.

Đạo-nhân trầm-ngâm một lúc lâu rồi nói:

— Ta vốn lấy việc cứu giúp mọi người làm nhiệm-vụ; nay cái việc mắt ta trông thấy, nếu chẳng đem pháp-thủ ra thì tức là thấy người chết đuối mà không cứu-vớt.

Rồi đạo-nhân vời họp người làng, lập một đàn-tràng cúng-tế, viết ba đạo bùa, một đạo đóng vào cây gạo, một đạo thả chìm xuống sông, còn một đạo đốt ở giữa trời; đoạn quát to lên rằng:

« Những tên dâm-quỷ, càn-dỡ đã lâu, nhờ các thần-linh, trừ loài nhơ-bẩn, phép không chậm-trễ, hỏa tốc phụng-hành. »

Một lúc, mây gió nổi lên đùng-đùng, người đứng cách mấy thước không trông thấy nhau, dưới sông thì sóng tung cuồn-cuộn, vang trời động đất. Sau một hồi, gió lặng mây quang, thấy cây gạo đã bị nhổ bật, cành cây gãy nát và bị tước như tước đay vậy, kế nghe thấy trong không có tiếng roi-vọt và tiếng kêu khóc. Mọi người ngẩng lên trông, có 6, 7 trăm lính đầu trâu, gông trói hai người mà dẫn đi.

Người làng đem rất nhiều tiền-của để tạ ơn vị đạo-nhân, nhưng đạo-nhân phất áo đi vào non sâu, không lấy một tý gì cả.


Lời bình

Than ôi, cái giống ma-quỷ, tuy từ xưa không