Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/28

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
32
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

    Người mà đến thế thì thôi,
Đời phiêu-lãng chỉ là đời bỏ đi.
    Hay đâu tin đến bất kỳ,
Người tiên còn vẫn yêu-vì chưa thôi.
    Bến tiên khách lại trùng-lai,
Mộng say Đỉnh Giáp, xuân tươi Nguồn Đào.
    Uyên bơi bướm giỡn xôn-xao,
Vẻ nào chẳng đượm, nét vào chẳng ưa!
    Đầy vườn lục rậm hồng thưa,
Con oanh cái én ơ-hờ nhớ xuân.
    Duyên may Đỗ Mục, Lưu Thần,
Thú phong-lưu dễ nhượng phần cho ai.
    Việc nên truyền lại lâu dài,
Bút hoa mượn thảo mấy lời vân vân.

Hai người vì xa-cách nhau lâu, nên nay tình-ái bội phần nồng-đượm, sự vui-sướng không còn phải nói.

Song sinh vì quen thân phóng-lãng, thuộc tính chơi-bời, về nhà ít lâu rồi nết cũ lại đâu đóng đấy, hằng ngày cùng người lái buôn là Đỗ Tam bê tha lêu-lổng. Sinh thì thích Đỗ có tiền nhiều, Đỗ thì ham sinh có vợ đẹp. Những khi uống rượu với nhau rồi đánh bạc, Đỗ thường lấy lợi nhử sinh. Sinh đánh lần nào cũng được, thấy kiếm tiền dễ-dàng như thò tay vào túi mình lấy đồ-vật vậy. Nhị Khanh vẫn răn-bảo rằng:

— Những người lái buôn phần nhiều là giảo-quyệt, đừng nên chơi thân với họ; ban đầu tuy họ thả cho mình được, nhưng rồi họ sẽ vét hết của mình cho mà xem.

Sinh không nghe. Một hôm sinh cùng các bạn-bè hợp nhau đánh tứ sắc, Đỗ bỏ ra trăm vạn đồng tiền để đánh và đòi sinh đánh bằng Nhị Khanh. Trọng Quỳ quen mùi vẫn được luôn, chẳng suy-