Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/242

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
246
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Lọt rèm tuyết lạnh lồng hơi,
Gió đưa băng rụng tơi-bời mặt ao.
Mỹ-nhân trướng gấm rủ thao.
Cửa hồ phất giấy song cao vắng người.
Thần đem xuân lại cho đời.
Đầu non chớm nở một trời mai-hoa.

Ông khách đọc xong than rằng:

— Nam-châu nếu không có tôi, biết đâu phu-nhân chẳng là tay tuyệt xướng; mà tôi nếu không có phu-nhân, biết đâu chẳng là tay kiệt xuất trong một thời. Thế mới biết lời đồn quả không ngoa thật.

Phu-nhân nói:

— Tài tôi nhỏ-mọn, đâu dám so-sánh với ngài trong muôn một. May mà gặp được tiên-triều, hằng ngày chầu hầu nghiên-bút, cho nên mới thông lề-luật, chắp nối thành bài. Một hôm tôi nhân đi chơi núi Vệ-linh[1], tức là nơi đức Đổng thiên-vương bay lên trời, tôi có đề rằng:

衛 靈 春 樹 白 雲 閒
Vệ linh xuân thụ bạch vân nhàn
萬 紫 千 紅 豔 世 間
Vạn tử thiên hồng diệm thế gian
鐵 馬 在 天 名 在 史
Thiết mã tại thiên danh tại sử
英 威 凜 凜 滿 江 山
Anh uy lẫm-lẫm mãn giang-san.

Dịch:

Vệ-linh mây trắng tỏa cây xuân,
Hồng tía muôn hoa đẹp cảnh trần.


  1. Ở làng Vệ-linh huyện Kim-anh tỉnh Phúc-yên bây giờ.