Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/238

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
242
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

không cho vào. Chàng trông vào trong nhà, thấy một ông già đương ngồi ở giữa giường; bên cạnh có một vị mỹ-nhân, trâm ngọc hài cườm, coi như một vị phi-tần vậy. Mỹ-nhân nói với ra, bảo người coi cổng:

— Canh khuya đêm vắng, trời lại mưa gió người ta xin ngủ nhờ không cho thì người ta ngủ đâu bây giờ.

Thấy chủ nhà nói vậy, Tử-Biên vén áo bước vào, nghỉ nhờ ở mái hiên phía nam nhà khách.

Gần đến trống hai, chàng thấy có một người mày râu đã nửa phần trắng bạc, hai vai cao trội, cưỡi một con lừa tía đi đến. Ông già xuống thềm đón tiếp nói:

— Đường xa lận-đận đến chơi, tiên-sinh sao mà chịu khó thế!

Khách nói:

— Trót đã ước-hẹn, không nỡ sai lời. Chỉ buồn mưa gió đầy thành. Phần-Lão thơ ngâm đến đành bỏ dở[1] mất.

Chủ khách bèn chia ngôi cùng ngồi đối diện bàn luận văn-chương; cả phu-nhân cũng dự nhưng ngồi thấp xuống một bậc. Ông khách thấy phu-nhân có làm bốn bài từ bốn mùa đề vào bốn bức bình bằng vân-mẩu, bèn thử đọc xem:

Bức thứ nhất đề bài xuân từ

初 晴 薰 人 天 似 醉
Sơ tình huân-nhân thiên tự túy
艷 陽 樓 臺 浮 暖 氣
Diệm dương lâu đài phù hoản khí
隔 簾 柳 絮 度 鶯 梭
Cách liêm liễu nhứ độ oanh thoa


  1. Phan Đại-Lâm đời Tống tự là Phần-Lão, đêm mưa làm thơ, vì có người đến thúc thuế, cụt hứng phải bỏ dở.