Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/217

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
221
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

còn thoi-thóp và hơi nong-nóng, cho nên chưa dám đem chôn. Thúc-Khoản bèn ruồng bỏ vợ con, đem của-nả tán-cấp mọi người và đốt hết những văn-tự nợ, vào rừng hái thuốc tu-luyện. Câu chuyện ấy Thúc-Khoản giấu kín, chỉ có chàng và vài người bõ già được biết mà thôi, cho nên cũng ít truyền.


Lời bình

Than ôi! đạo trời chí công mà vô tư, lưới trời tuy thưa mà chẳng lọt, cho nên hoặc có người lúc sống khỏi vạ mà lúc chết bị hình. Song, chịu họa ở lúc sống, người đã không hiểu, phải tội ở lúc chết, người lại không hay; vì thế mà đời thường có lắm loạn-thần tặc-tử. Ví thử họ hiểu, họ hay thì dù bảo làm ác cũng không dám làm. Song Lý mỗ đã trông thấy và biết rõ rồi lại còn làm tệ hơn. Đó là người hư-tồi bậc nhất không chuyển-đổi được, không còn thể nói bàn gì nữa.