Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/215

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
219
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Kết bạn thì mây mưa tráo-trở
Cư tâm thì yêu-quái gớm-ghê.
Văn-học xem khinh,
Bạc tiền coi trọng
Chiếm cướp ruộng người như Hồng Dương đời Hán[1].
Giết hại mạng người như Dương Tố đời Tùy[2]
Vu oan giá họa, so hùm-beo gấu-sói còn độc hơn
Cực nhục cùng xa, dù khe suối núi gò chưa đủ thỏa.
Chỉ bởi lòng tham sai khiến,
Thực tuồng gian-hoạt tuyệt vời.
Phải dùng phép nghiêm.
Làm răn kẻ khác.

Bản ấy tuyên đọc xong, thấy kẻ lại-dịch điệu Hữu-chi ra, đặt quỳ phủ-phục ở dưới cửa, lấy roi đánh rất dữ-dội, máu tươi bắn ra nhầy-nhợt. Hữu-Chi kêu rên giẫy-giụa, tỏ ra đau-đớn không chịu nổi. Chợt nghe trên điện nói:

— Chia buồng xét việc là bổn phận của lũ ngươi, cớ sao việc ấy lại để chậm đến một năm nay?

Người áo đỏ nói:

— Vì y tội ác chồng-chất, nên chưa dám đoán định một cách sốc nổi. Bữa nay tâu lên thì việc án mới thành.


  1. Đời Hán Thành-đế, Hồng Dương Hầu Vương-Lập chiếm đất mở ruộng hàng mấy trăm khoảnh để đem bán lấy tiền rất đắt. Việc phát-giác ra phải truất.
  2. Dương Tố đời Tùy dùng binh hay có lối quyền lược, khi sắp ra quân, thường kiếm lỗi người mà giết chết hàng mấy trăm mạng, lúc lâm địch, sai vài ba trăm người xông vào hãm trận, hễ không thành công mà quay về, đều giết chết hết; sai loạt sau cũng xử như thế.