Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/199

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
203
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

— Con nín đi, đừng khóc. Cha về bà đã mất, lòng cha buồn-khổ lắm rồi.

Đứa con thơ-ngây nói:

— Ô hay! thế ra ông cũng là cha tôi ư? Ông lại biết nói, không như cha tôi trước chỉ nín thin-thít.

Chàng ngạc-nhiên gạn hỏi. Đứa con nói:

— Khi ông chưa về đây, thường có một người đàn ông, đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi, nhưng chả bao giờ bế Đản cả.

Tính chàng hay ghen, nghe đứa con nói vậy, tin chắc đinh-ninh là vợ hư, không còn ai có cách gì tháo cổi ra được.

Về đến nhà, mắng vợ một bữa cho hả giận. Nàng khóc mà rằng:

— Thiếp vốn nhà nghèo, được vào cửa tía. Sum-họp chưa thỏa tình chăn-gối, chia-phôi vì động việc lửa binh. Cách-biệt ba năm, giữ-gìn một tiết. Tô son điểm phấn, từng đã nguội lòng, ngõ liễu đường hoa, chưa hề bén gót. Đâu có sự mất nết hư thân như lời chàng nói. Dám xin trần-bạch để cổi mối nghi-ngờ. Mong chàng đừng một mực nghi oan cho thiếp.

Chàng vẫn không tin. Nhưng nàng hỏi chuyện kia từ ai nói ra thì giấu không kể lời con nói; chỉ thường thường mắng-mỏ nhiếc-móc và đánh đuổi đi. Họ-hàng làng-xóm bênh-vực và biện-bạch cho nàng, cũng chẳng ăn thua gì cả. Nàng bất-đắc-dĩ nói:

— Thiếp sở-dĩ nương-tựa vào chàng, vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Đâu ngờ ân-tình tựa lá, gièm-báng nên non. Nay đã bình rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa gãy cuống, kêu xuân cái én lìa màn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lại lên núi