tuyết quyến mưa sa. Màn mưa trướng tuyết xông pha, nghĩ thêm lạnh-lẽo kẻ ra cõi ngoài... Vì chàng lệ thiếp nhỏ đôi, vì chàng thân thiếp lẻ-loi một bề...»
Nàng nói đến đấy, mọi người đều ứa hai hàng lệ.
Rồi đó chén đưa vừa cạn, vó ngựa thẳng bon, «bóng cờ tiếng trống xa-xa, sầu lên ngọn ải oán ra cửa phòng ». Bấy giờ nàng đã đương có thai, sau khi tương-biệt được mươi ngày thì sinh ra môt đứa con trai, đặt tên là thằng Đản.
Ngày qua tháng lại, thoắt đã nửa năm, mỗi khi thấy bướm bay vườn thúy, mây ám non tần, nỗi buồn hải-giốc thiên-nhai, lại không thể nào ngăn lấp được. Bà mẹ cũng vì nhớ con mà dần sinh ốm. Nàng hết sức thuốc-thang lễ-bái, và lấy lời ngọt-ngào khôn-khéo khuyên-lơn. Song bệnh thế mỗi ngày một trầm-trọng hơn, bà mẹ trối lại với nàng rằng:
— Ngắn dài có số, tươi-héo bởi trời. Mẹ không phải không muốn đợi chồng con về, cùng vui sum họp. Song tuổi thọ có chừng, số trời khó tránh. Dầu khan bức hết, số tận mình cùng. Một tấm thân tàn, nguy trong sớm tối, không khỏi phải phiền đến con. Chồng con xa-xôi, mẹ chết lúc nào, không thể kịp về đền-báo được. Sau này trời giúp người lành, ban cho phúc trạch, giống-dòng tươi-tốt, con cháu đông đàn; xanh kia quyết chẳng phụ con cũng như con đã chẳng nỡ lòng phụ mẹ.
Bà cụ nói xong thì mất. Nàng hết lòng thương xót, phàm việc ma-chay tế-lễ, lo-liệu như đối với cha mẹ sinh ra.
Qua sang năm sau, giặc Chiêm chịu trói, quân nước kéo về. Trương sinh tới nhà thì mẹ đã từ trần, con vừa học nói. Chàng hỏi mồ mẹ rồi bế đứa con nhỏ đi thăm. Ra đến đồng, đứa trẻ quấy khóc, sinh dỗ-dành: