Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/192

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
196
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

người hiền, ghét người tài, há phải là cái nghĩa ở trong kinh Thư đã nói: «Kẻ khác có tài, coi như ta có ».

Quý Ly đổi nét mặt để xin lỗi và an-ủi rằng:

— Tôi nghĩ đương đời bây giờ, hiếm có được hạng người như là các ông. Sao các ông không đốt bỏ tơi nón, từ giã cá tôm, dướn mình con rồng ở Nam-dương, đuổi vó ngựa ký của Bàng Thống, lập công với đương thế, để tiếng về đời sau. Cớ chi lại đi nằm chết khô ở chốn hang núi, còn ai người biết đến nữa.

Hai người cười mà rằng:

— Chúng tôi nương mình bên cành khói, náu vết chốn hang mây, ngủ thì lấy cỏ làm đệm êm, khát thì lấy suối làm rượu ngọt, vương chân có hoa lá, kết bạn có hươu nai; chỉ biết ăn bách nhai tùng, ngâm trăng vịnh gió, ngõ hầu mới khỏi vướng lưới trần. Ai hơi đâu mà đi lo giúp việc đời dù là chỉ nhổ một sợi lông.

Nhân lại nói:

— Chúng tôi vốn là những người phóng lãng, không chịu ở trong vòng ràng buộc. Trước vẫn hay thơ, thường ngâm vang cả hang núi. Đêm nay bồi tiệc, há lại không có bài nào để kỷ thực ư?

Hồ bèn ngâm rằng:

飲 了 清 泉 又 碧 灘
Ẩm liễu thanh toàn hựu bích than
悠 悠 名 利 不 相 干
Du du danh-lợi bất tương-can
雲 邊 石 窟 跳 身 易
Vân biên thạch quật khiêu thân dị
世 上 塵 籠 著 踋 難
Thế thượng trần lung trước cước nan
日 落 眠 殘 山 峙 逈
Nhật lạc miên tàn sơn trĩ quýnh