Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/181

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
185
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

僊 娥 何 日 是 歸 期
Tiên-nga hà nhật thị quy kỳ?
相 思 豈 直 無 佳 句
Tương-tư khởi trực vô giai cú
不 把 文 章 怨 別 離
Bất bả văn-chương oán biệt-ly.

Dịch:

Cung trăng lạnh-lẽo khóa mày ngài,
Tiên-tử bao giờ lại tái-lai?
Thương-nhớ thiếu đâu câu thắm-thía,
Ngại đem chữ nghĩa khóc thương hoài.

Nàng toan họa hai bài thơ ấy, nhưng đã nghe thấy tiếng ngọc-kha[1] về đến cổng rồi, thành ra không thể họa và đề được nữa.

Lại một hôm, nàng sai con hầu thân-tín của mình là Kiều-Oanh đến phòng sinh xin cùng ngủ. Sinh đuổi ra thì Kiều-Oanh nói:

— Túy-Tiêu nương-tử sai tôi như vậy. Nương-tử nghĩ lang-quân một mình buồn-tẻ, nên sai tôi đến hầu-hạ chăn-gối, cũng như nương-tử ở bên mình lang-quân.

Sinh bằng lòng. Từ đấy tin-tức mới thông mà tình khuê-môn mới đạt đến nhau được.

Bấy giờ sắp đến ngày trừ-tịch, sinh nhân lúc tiện, bảo với Trụ-quốc rằng:

— Tôi vì một mối ân-tình mà vào đây làm người khách trọ, song non Vu gang tấc, tin-tức chẳng thông, ngày tháng lữa-lần, năm lại gần hết.


  1. Trụ-quốc đi chầu về.