Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/171

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
175
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

Thân thầm đi chơi phố, trông thấy Túy-Tiêu đẹp, bắt cướp đem về làm của mình. Sinh làm đơn kiện tận triều-đình, nhưng vì họ Thân uy-thế rất lớn, các tòa các sở đều tránh kẻ quyền-hào, gác bút không dám xét xử. Sinh đau buồn lắm bèn chẳng thiết gì thi-cử nữa. Một hôm sinh thủng-thỉnh đi chơi ngoài phố, gặp đám người cưỡi ngựa đi xem hoa về, tiền hô hẩu ủng rất oai-vệ, trên đường thì trâm thoa rơi rắc, hồng tía tơi-bời, sau cùng thấy Túy-Tiêu ngồi trên một chiếc kiệu căng riềm lụa hoa, đi qua dưới rặng liễu. Sinh muốn chạy đến than-thở, nhưng thấy những người cùng đi với nàng đều là bậc quyền-quý, không dám đường-đột, chỉ đắm-đuối nhìn và ứa hai dòng lệ, không nói được một lời nào.

Nhân Túy-Tiêu trước có nuôi đôi chim yểng, một hôm sinh trỏ đôi chim mà bảo rằng:

— Chúng mầy là loài vật nhỏ, còn được suốt ngày quấn-quít với nhau, không phải như ta lạnh-lùng chiếc gối. Ước sao chúng mầy nhẹ tung đôi cánh, vì ta đưa đến cho nàng được một phong thư.

Con chim yểng nghe nói, kêu lên và nhẩy-nhót như dáng muốn đi. Sinh bèn viết một phong thư, buộc vào chân nó. Thư rằng:

昨 者 柳 音 一 過
Tạc giả liễu âm nhất quá
道 達 無 由
Đạo đạt vô do
寄 雙 眼 於 片 時
Ký song nhỡn ư phiến thời
曾 咫 尺 而 千 里
Tằng chỉ xích nhi thiên lý
始 信 候 門 之 似 海
Thủy tín hầu môn chi tự hải
第 嫌 客 思 之 如 秋
Đệ hiềm khách tứ chi như thu