Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/165

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
169
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

một vài lẻ gạo để lấp cái bụng nặng nghìn cân mà đi giữ cửa cho chúng nó bao giờ. Nếu không có những buổi như buổi hôm nay mà cứ trường chay mãi như trước thì thật là một đời sống uổng.

Một người nói:

— Tôi xưa nay vẫn ăn đồ mặn, không phải chay tịnh như các ông. Nhưng hiện giờ dân tình nghèo-kiết, chúng nó chả có gì để cúng-vái mình. Bụng đói miệng thèm, không biết mùi thịt là cái gì đã trải một thời-gian lâu lắm, chẳng khác chi đức Khổng-tử ở nước Tề ba tháng không được đụng đến miếng thịt. Song đêm nay trời rét nước lạnh, khó lòng ở lâu chỗ này được; chi bằng lên quách vườn mía mà bắt-chước Hổ-đầu tướng-quân[1] ngày xưa.

Đoạn rồi họ dắt nhau đi lên, vào vườn mía nhổ trộm mà tước, mà hít. Người kia đương ngồi núp một chỗ, liền giương cung đáp tên, thình-lình bắn ra, tin luôn ngay được hai người. Bọn gian kêu ấm-ớ mấy tiếng, rồi ồ chạy cả, chừng độ mấy chục bước, đều mờ khuất hết. Song lúc đó còn thấy có tiếng mắng nhau:

— Đã bảo ngày giờ không tốt thì đừng nên đi. Không nghe lời ta, bây giờ mới biết.

Người kia kêu réo rầm-rĩ lên, dân làng quanh đấy giật mình tỉnh dậy, cùng đốt đèn thắp đuốc, chia nhau mỗi người đi đuổi mỗi ngả. Họ soi thấy dấu máu vấy trên mặt đất, bèn theo dấu đi về phía tây. Chừng hơn nửa dặm đến một cái chùa hoang, vào thấy hai pho tượng Hộ-pháp xiêu-giẹo trong chùa, trên lưng mỗi tượng đều có một phát tên


  1. Đời vua Tấn An-đế, Cố Khải-Chi làm chức Hổ-đầu tướng-quân, người ta gọi là Cố Hổ-đầu. Mỗi khi Cố ăn mía, ăn từ trên ngọn xuống đến gốc. Người ta hỏi thì nói: ăn như thế thì mỗi lúc mỗi đi tới chốn thú-vị.