Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/164

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
168
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

yên ngựa, tay không rời cung tên. Hôm qua nghe nói ở núi An-phụ có nhiều giống nai béo, thỏ tốt, nên nay định đến để săn, nào có biết lập đàn thầy pháp, bắn ma vô hình là công việc thế nào.

Tư-Lập nghĩ bụng người này tất là một vị pháp-đàn cao tay, vì không muốn nổi tiếng về thuật bùa-bèn, sợ bị mang lụy vào thân, nên mới vào nhởn-nhơ trong chốn núi khe, giấu mình ở thú chơi cung mã, bèn nhất định cố mời kỳ được. Người kia xem chừng không thể từ chối, phải gượng theo lời. Tư-Lập mời người ấy về huyện, để ở trong nhà quán xá, giường chiếu màn đệm đều rất sang-trọng, săn-sóc kính-cẩn như một vị thần minh. Người ấy nghĩ riêng rằng:

« Họ tiếp đãi kính-cẩn đối với ta thế này, chỉ vì cho là ta có tài trừ quỷ. Nhưng thực thì ta chẳng có tài gì về sự đó, thế mà đi hưởng sự cung-cấp của người, sao cho đành tâm. Nếu không sớm liệu trốn đi thì sẽ có ngày phải xấu-hổ ».

Hôm ấy ước chừng nửa đêm, thừa lúc mọi người đã ngủ say, người ấy bèn rón bước ra khỏi huyện lỵ. Khi đến phía Tây cái cầu ván, bấy giờ trời tối lờ-mờ, trăng khuya chưa mọc, thấy có mấy người hình-thể to lớn, hớn-hở từ dưới đồng đi lên, người ấy bèn lẩn vào chỗ khuất, ngồi rình để xem họ sẽ làm trò gì. Một lát, thấy họ thò tay khoắng xuống một cái ao, rồi bất cứ vớ được cá lớn cá nhỏ, đều bỏ vào mồm nhai nuốt hết, lại nhìn nhau mà cười mà nói:

— Những con cá con ăn ngon lắm, nên ăn dè dặt mới thấy thú; há chẳng hơn những thức hương-hoa nhạt-nhẽo họ thường dâng-cúng chúng mình ư? Đáng tiếc là đến bây giờ, chúng mình mới được biết những vị ngon ấy.

Một người cười mà nói:

— Chúng mình thật to đầu mà dại, bấy nay bị người đời chúng nó lừa-dối; ai lại đem cái oản