Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/163

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
167
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

y đã lâu, hết lòng trông cậy ở Phật-pháp. Nay ma-quỷ nổi lên, quấy-nhiễu dân-chúng, họa hại cả đến loài lục súc, vậy mà Phật ngồi nhìn im lặng, chẳng cũng từ-bi quá lắm ư? Cúi xin mở lượng xót-thương, ra uy trừng phạt,, khiến thần, người chẳng lẫn, dân vật đều yên, hết thảy chúng-sinh, đều được đội ơn nhiều lắm. Song loạn-lạc vừa yên, sinh-kế chưa khôi-phục được, tấc gỗ mảnh ngói khó lòng xoay-xở vào đây. Đợi khi làm ăn giàu-có sẽ lại xin sửa lại chùa-chiền, đền công-đức ấy ».

Đêm hôm ấy, trộm cắp hoành-hành lại vẫn dữ hơn trước. Tư-Lập chẳng biết làm sao được; nghe Vương tiên-sinh ở huyện Kim-thành là người giỏi bói Dịch, bèn đến bói một quẻ xem sao. Vương tiên-sinh bói rồi nói rằng:

Cưỡi trên ngựa tốt,
Mặc áo vải săn,
Túi da tên thiếc,
Đích thị người thần.

Lại dặn rằng:

— Ông muốn trừ được nạn ấy, sáng ngày mai nên do phía tả cửa huyện đi về phương nam, hễ thấy người nào vận mặc như thế, mang xách như vậy, quyết là người ấy có thể trừ hại được, nên cố thỉnh mời, dù từ-chối cũng đừng nghe.

Hôm sau, Tư-Lập cùng các phụ lão theo đúng lời của Vương tiên-sinh để trông-ngóng xem, những kẻ đi người lại đầy đường, chẳng thấy ai giống như thế cả. Trời đã xế chiều, ai nấy chán-nản sắp muốn về, chợt có một người từ trong núi đi ra, mình mặc áo vải, đeo cung cưỡi ngựa. Mọi người cùng chạy ra phục lạy ở phía trước mặt. Người ấy ngạc-nhiên hỏi; mọi người cùng kể rõ bản-ý của mình. Người ấy cười mà rằng:

— Các ông sao mà quá tin bói toán đến như thế! Tôi từ nhỏ làm nghề săn-bắn, mình không rời