148
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC
Lời bình
Than ôi! dòm vào buồng, kêu trên xà, chẳng đã là quái gở ư? Thưa rằng chưa vậy. Con gấu Vũ-uyên[1], con lợn Bối-khâu[2], chẳng đã làm quái-gở ư? Thưa rằng chưa vậy. Bởi Xương-lê làm bài văn Nguyên-quỷ, Khâu-minh giải nghĩa kinh Xuân-thu, ấy là quái gở nên làm thường. Thế thì câu chuyện Xương-giang, chẳng phải là quái. Phương chi xem thấy yêu nữ mê người, sẽ biết răn sợ trước sắc đẹp, xem thấy linh-từ xử án, sẽ biết kính tránh trước thần thiêng. Nghi để truyền nghi, chẳng có gì là quá đáng vậy.
- ▲ Vua Tấn ốm, chiêm-bao thấy con gấu chạy vào cửa sổ. Hàn Tuyên-Tử hỏi Tử-Sản. Tử-Sản nói: « Đời xưa vua Nghiêu giết ông Cổn ở Vũ-sơn, hồn thiêng ông Cổn hóa làm con gấu vàng, vào ở Vũ-uyên, đời Tam-đại vẫn cúng tế. Nước Tấn từ khi làm minh-chủ, chừng chưa cúng tế phải không? » (Loại-tụ).
- ▲ Đời Xuân-thu, Tề-hầu ra săn ở đất Bối-khâu, thấy một con lợn lớn. Kẻ theo hầu nói: « Đó là công-tử Bành-sinh hiện lên đấy ». Tề-Hầu nói: « Bành-sinh sao được như thế! » Bèn bắn một phát. Con lợn đứng lên như người mà khóc. Hầu sợ, ngã xe, bị thương ở chân và rơi mất giày.