Trang:Truyen ky man luc NVT.pdf/101

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
105
TRUYỀN KỲ MẠN LỤC

— Tôi vốn có con mắt xem người rất sành. Xin cho tôi xem tất cả người trong nhà, hễ tôi thấy đúng người nào thì gõ vào cái chậu để cho ông biết. Nếu tiết-lộ ra một lời thì tai-vạ xảy ngay lập tức.

Nhược-Chân gọi tất cả người nhà ra lạy chào. Thầy tu xem khắp lượt rồi lắc đầu nói:

— Đều không phải cả.

Lại hỏi trong nhà còn ai thì phải gọi nốt ra. Nhược-Chân vào gọi nốt hai con trai đương ngồi ở trong nhà học. Khi hai người con trai đến, thầy tu liền gõ vào cái chậu rồi nức-nở khen:

— Quý hóa thay hai cậu con trai! Sau này làm nên sự-nghiệp lừng-lẫy, vẻ-vang cho nhà và danh-giá với đời, tất-nhiên là những cậu này.

Hai người đều giận nói:

— Thầy chùa ở đâu đến đây mà bẻm mép tán xằng gì thế?

Nói rồi đều phất áo đi vào. Nhược-Chân không bằng lòng; thầy tu cũng từ-giã ra đi.

Đêm hôm ấy, Long-Quý khóc bảo với Long-Thúc rằng:

— Vị yêu-tăng hôm nay, lời nói ba-hoa hình như có ý dòm-dỏ. Nếu hắn mà biết e rằng sẽ nguy cho chúng ta lắm đấy.

Long-Thúc cười mà rằng:

— Trừ được chúng ta, duy có một sư cụ Pháp-Vân. Còn những kẻ khác, ta chỉ giở tay là cướp được bùa dấu của họ. Huống chi Nhược-Chân đối với ta, tất vì tình cốt-nhục mà không hiềm-nghi gì cả, ta có thể yên-ổn không lo ngại gì.

Bấy giờ Nhược-Chân nằm ngủ không yên, đương dậy đi một mình thơ-thẩn, tình cờ do chỗ khe cửa sổ mà nghe lóng được, sợ-hãi hết sức, không biết tính thế nào. Ngày hôm sau, nói vờ là có chút việc, từ nhà ra đi, dò thăm khắp các danh lam, tìm hỏi vị sư cụ có cái hiệu là Pháp-Vân. Trải hơn một tháng đến tòa chùa ở núi Lệ-Kỳ, thấy