Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/97

Trang này đã được phê chuẩn.
100
TÔN NGÔ

Tuyên-vương đánh Liêu-đông, mà thẳng chỉ đến Tương-bình đó.

Vương-Tích rằng: Tào-Công bảo cắt lối lương, giữ đường về, đánh quân chủ, nhưng Tích bảo: nếu quân địch cứ giữ bền, thì ta cứ đánh vào chỗ nào mà họ phải cứu, tự nhiên họ phải cùng ta giao chiến, như Cảnh Cam muốn đánh Cự-lý, để làm cho Phi-Ấp phải đến, cũng tức như vậy.


Ta không muốn đánh thì vạch đất mà giữ.

Họ Mạnh rằng: Lấy vật vạch đất mà giữ, ấy là nói ví, bởi ta có thể làm cho giặc e sợ mà không dám đến.

Lý Thuyên rằng: Đóng vững bờ cõi để tự giữ; nếu vào đất giặc thì dùng phép chân-nhân bế-lục-mậu trong sách Thiên-nhất độn-giáp, lấy dao vạch đất mà cắm trại.


Kẻ địch không được cùng ta giao chiến, là ta dùng cách làm ngang trở sự đi của họ.

Lý Thuyên rằng: Ta bầy ra những sự kỳ dị để khiến họ nghi ngờ, như thế họ sẽ không thể đến để cùng ta giao chiến, tức như viên Thái-thú Thượng-cốc đời Hán là Lý Quảng thả ngựa cổi yên để làm ngờ quân địch đó.

Đỗ Mục rằng: Nói quân địch đến đánh ta, ta không cùng họ giao chiến, đặt ra những cách quyền biến để làm cho phải ngờ, khiến họ nghi hoặc, ngãng hẳn cái lòng lúc mới định đến, không dám cùng ta giao chiến nữa. Tào-Công khi tranh đất Hán-trung, Thục Tiên-chúa chống cự. Bấy giờ viên tướng Triệu Vân giữ ở đồn khác, đem mấy chục quân kỵ đi ra, chợt gặp đại