Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/96

Trang này đã được phê chuẩn.
99
BINH PHÁP

theo sau, bèn dùng kế của Trương-Tân cho các xe truy-trọng đi trước, khiến cách rõ xa, để quân địch không đuổi kịp được. Vì thế Thuyên này cho chữ tốc là nhanh chóng trên đây, phải là chữ viễn là xa mới đúng.

Đỗ-Mục rằng: đã đánh vào chỗ trống-trải, quân địch tất thua, sau khi thua, còn đuổi theo ta sao được, vì thế ta có thể được rút lui mau.

Trần-Hạo rằng: lời Đỗ nói đây không phải. Tào-Công khi vây Trương Tú, thành chưa hạ, sức chưa sút, mà đã rút đi, quân Tú đuổi theo đánh úp đằng sau. Giả-Hủ ngăn, nhưng Tú không nghe, quả bị Tào-Công đánh bại. Tú bảo Hủ rằng: ông đã biết được sự bại, tất cũng biết được sự thắng. Hủ nói: bây giờ lại đem quân đã bị bại mà đánh úp. Tú nghe theo, quả lại đánh bại được Tào-Công, thế thì há phải sau khi bại trận, thì không thể đuổi được đâu. Đây nói thừa hư mà tiến, quân địch không biết đâu mà chống, được lợi mà lui, quân địch không biết đâu mà đuổi vậy.


Cho nên ta muốn giao-chiến, quân địch tuy cao lũy sâu hào, cũng không thể mà không cùng ta giao chiến, bởi ta đánh vào chỗ mà họ tất phải cứu vậy.

Tào-Công, Lý-Thuyên rằng: cắt đứt nẻo lưng, giữ chẹn đường về, đánh ngôi quân chủ, ấy là những chỗ họ không thể không cứu.

Đỗ-Mục rằng: Ta là chủ, địch là khách, thì ta cắt lương thực, giữ đường về; nếu ta là khách địch là chủ, thì ta đánh vào ngôi quân chủ, tức như Tư-