Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/89

Trang này đã được phê chuẩn.
92
TÔN NGÔ


Đến sau ở chiến địa mà ứng chiến thì vất vả.

Họ Mạnh rằng: Nếu bên địch đã ở cái chỗ tiện thế, mình mới đến sau, thì binh mã khó nhọc, không có phần lợi.

Lý Thuyên rằng: Như thế thì sức không đủ, sách Thái-nhất độn-giáp rằng: Họ đến đánh ta thì ta là chủ, họ là khách, chủ dễ khách khó. Cho nên sách Thái-nhất độn-giáp nói về cái nghĩa định kế. Vậy biết nhọc và nhàn việc chẳng giống nhau, trước và sau thế khác.


Cho nên kẻ thiện-chiến, làm cho người đến mà không đến với người.

Đỗ-Hựu rằng: nói hai quân xa nhau, mạnh yếu bằng nhau, ta nên khiến họ vượt hiểm mà đến, chứ ta không nên tự vượt hiểm mà đi, nên nhử cho họ đến với mình, chứ đừng phải tìm theo họ.

Đỗ-Mục rằng: nhử cho họ đến với mình, mình ngồi chứa sức lực để đợi. Không đến với họ, vì sợ mình nhọc vậy.


Khiến được kẻ địch tự đến, là lấy lợi mà nhử.

Lý Thuyên rằng: lấy lợi mà nhử, kẻ địch sẽ từ xa tìm đến, tức như tướng Triệu là Lý-Mục nhử Hung-nô đó.

Đỗ-Mục rằng: Lý-Mục thả bừa những trâu, dê, binh sĩ đầy đồng, Hung-nô mới thử kéo một đội nhỏ vào, Mục đã giả thua mà chạy, bỏ lại đến mấy nghìn người; chúa Hung-nô cả mừng, bèn kéo ùa vào, Mục đánh cả phá được, giết được 10 vạn quân kỵ của Hung-nô, chúa Hung-nô chạy, từ đấy hơn một năm không dám phạm vào biên-cảnh.