Trương Dự rằng: Bỏ thang đi, có thể tiến mà không thể thoái, nẩy cơ ra, có thể đi mà không thể về, đại loại như Hạng Võ qua sông mà dìm thuyền đó.
Đốt thuyền đập nồi, như xua đàn dê đi, xua đàn dê về chúng không biết lối nào.
Mai Nghiêu Thần rằng: Chỉ hiền lành theo sự xua dồn, không biết cái gì khác.
Họ Hà rằng: Quân đi lại, theo mệnh của tướng như đàn dê theo người đi săn.
Họp đám ba quân, ném vào chỗ hiểm, ấy gọi là việc của tướng quân.
Mai Nghiêu Thần rằng: Đặt ba quân vào chỗ hiểm nan mà lấy sự thắng, ấy là việc của tướng quân.
Trương Dự rằng: Bỏ thang nẩy cơ, đặt binh vào chỗ nguy hiểm mà lấy thắng, ấy là việc của tướng quân.
Cái biến của chín đất, cái lợi của co duỗi, cái lẽ của tình người, không nên không xét.
Tào Công rằng: tình người thấy lợi mà tiến, thấy bại mà lui.
Đỗ Mục rằng: Nói cái lợi hại của co duỗi, cái lẽ thường của nhân tình, đều nhận chín đất mà biến hóa; vì muốn dưới đây lại nhắc đến chín đất, cho nên ở đây bắt đầu khơi gợi ra.
Trương Dự rằng: Cái phép chín đất không nên câu nệ, nên biết biến thông, đáng co thì co, đáng duỗi thì duỗi, chỉ cốt nhìn rõ xem thế nào là lợi mà thôi. Đó là lẽ thường của nhân tình không nên không xét.
Phàm cái đạo làm quân khách, sâu thì chuyên, nông thì tan.