Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/187

Trang này đã được phê chuẩn.
193
BINH PHÁP

cho cha nó, rồi chẳng bao lâu cha nó chết với giặc, nay ông lại hút cho nó, tôi còn biết nương nhờ vào đâu?[1]

Mai Nghiêu Thần rằng: Vỗ về mà chăn nuôi thì thân mà không lìa, yêu dấu mà khuyến khích thì tin mà không ngờ, cho nên nếu chết thì họ cùng chết, nếu nguy thì họ cùng nguy.

Họ Hà rằng: Như đời Hậu Hán, Đoàn Cảnh làm Phá Khuông tướng quân đi đánh rợ Tây-Khuông, hành quân nhân ái, quân lính người nào bị thương thì thân tự xem xét và bọc rịt cho, ở ngoài biên cương hơn mười năm, chưa từng một ngày nào nằm đệm, cùng với tướng sĩ cùng chịu khổ, cho nên ai nấy đều vui lòng tử chiến. Tấn-vương Toàn làm Thái thú ở Ba-quận, quân giáp đất Ngô, binh lính phải làm việc khổ sở, nhiều người sinh con giai không thể nuôi được. Toàn bèn nghiêm về điều luật, nói về phu dịch, người đến kỳ sinh sản đều cho nghỉ ngơi vì thế cái số sống toàn được có đến mấy nghìn. Đến sau đánh Ngô, những người sống toàn ở Ba-quận khi trước, bấy giờ đã làm được phu-dịch, cưng được binh lính, cha mẹ chúng bảo rằng: Vương phủ quân sinh ra con đấy con phải cố đi, đừng nên tiếc chết. Cho nên Ngô-tử nói có thứ quân gọi là quân cha con.


Chỉ tử tế mà không biết sai, chỉ thân yêu mà không biết khiến, để loạn phép mà không biết trị, ví như đứa con nuông, không thể dùng được.

Họ Mạnh rằng: Chỉ chuyên làm ơn, thế ơn đã thành, phạt tội họ sẽ oán, chỉ chuyên phạt tội, hiềm


  1. Ý bảo được chủ tướng hết lòng thương yêu thì sẽ sẵn lòng chết cho chủ tướng.