Mai Nghiêu-Thần rằng: Giận dữ đến đón ta, lâu mà không tiếp chiến, lại không rút đi, tất có quân kỳ quân phục để đợi ta. Trở lên là luận về địch tình.
Binh không cần phải thêm cho nhiều.
Tào Công rằng: Quyền lực đều nhau thì thôi, không cần phải thêm cho nhiều.
Vương Tích rằng: Tích bảo quyền lực đều nhau là đủ, không cần lấy nhiều làm ích.
Đừng chuyên lấy vũ dũng mà tiến.
Tào Công rằng: Nếu chưa thấy sự thuận tiện, đừng chỉ trông cậy ở sức mạnh mà tiến.
Vương Tích rằng: Đừng nên chỉ cậy mạnh, nên lấy kế trí liệu địch mà làm.
Đủ để gồm sức liệu địch, lấy người mà thôi[1].
Trần Hạo rằng: Nói ta binh lực không nhiều hơn bên địch, lại không có thế lợi-tiện để mà tiến, bất tất phải xin quân nước khác, chỉ ở trong số quân lệ thuộc của mình, gồm sức lại cũng đủ để phá được quân địch.
Trương Dự rằng: Binh lực đã đều, lại chưa thấy tiện, tuy chưa đủ tiến mạnh, cũng đủ lấy người ở trong đám bộ thuộc để gồm binh hợp sức, xét kẻ địch mà đánh lấy thắng, bất tất phải mượn quân ngoài để giúp mình.
Này không mưu tính mà coi khinh kẻ địch, tất bị người bắt.
- ▲ Câu này nghĩa rất lờ mờ khó hiểu. Trong số mười nhà chua sách Tôn-Tử, có đến tám nhà chua câu này, nhưng xem ra hầu hết là khiên cưỡng. — Lời người dịch.