Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/170

Trang này đã được phê chuẩn.
175
BINH PHÁP

thế là dũng mà không cương, ấy là người không sành rất mực.

Giả Lâm rằng: Giáo lệnh không phân minh, quân lính không tinh luyện, viên tướng như thế, trước muốn cường bạo đối với mọi người, sau thấy họ bội bạn thì lại sinh sợ, đó là người ươn hèn rất mực.

Mai Nghiêu-Thần rằng: Trước làm sự nghiêm bạo, sau lại sợ người ta lìa bỏ, đó là huấn luyện và trừng phạt không tinh rất mực.

Trương Dự rằng: Trước khinh địch, sau sợ người. Hoặc nói: Trước thì dữ tợn đối với kẻ dưới, sau lại sợ họ phản mình, đó là rất không tinh trong sự dùng uy và dùng ái, cho nên trên này nói sự thưởng luôn, phạt luôn đó.


Hạ mình đến tạ, muốn nghỉ ngơi.

Đỗ Mục rằng: Phải hạ mình đến xin tạ là thế đã cùng, hoặc có duyên cớ khác, muốn được nghỉ ngơi.

Giả Lâm rằng: Khí cùn mà nói tạ, là muốn cầu hai bên hòa giải.

Trương Dự rằng: Sai người thân ái đến hạ mình xin tạ là thế lực cùng cực muốn thôi binh nghỉ chiến.


Quân giận dữ đến đón mình, lâu không hợp chiến, lại không kéo đi, phải xem xét kỹ.

Tào Công rằng: Phải phòng có quân kỳ quân phục.

Đỗ Mục rằng: Quân kia thịnh nộ kéo ra trận, lâu không giao tiếp, lại không kéo đi, thế là họ có sự chờ đợi, nên dò xét kỹ kẻo sợ có quân kỳ quân phục xô đến ở cạnh.