Đỗ Hựu rằng: Giong ruổi ra bộ không sợ gì, ấy biết là họ muốn lui.
Mai-Nghiêu-Thần rằng: Khi họ muốn lui, sứ giả nói năng đã bạo dạn, quân lại tiến mạnh để chực nạt ta.
Trương-Dự rằng: Sứ đến lời mạnh, quân lại tiến lên, đó là muốn nạt ta để định lui đó. Chức Hành-nhân nước Tần đêm sang nói với quân Tấn rằng: Quân hai bên đều chưa khuyết cả, ngày mai xin gặp nhau. Du Biền nước Tấn nói: Sứ giả mắt chao mà nói ngông, chính là họ sợ ta đấy. Quả nhiên đêm hôm ấy thì quân Tần trốn.
Xe nhẹ ra trước để ở bên cạnh trận.
Tào Công rằng: Bầy trận để định giao chiến.
Đỗ Mục rằng: Đưa xe nhẹ ra, định trước cái bờ cõi của chiến trận đó.
Trương Dự rằng: Xe nhẹ là xe chiến... Ra quân ở cạnh, muốn dàn binh đánh nhau đó. Xét trận Ngưu-ly, trước thiên sau ngũ, nói lấy xe ở trước, lấy ngũ tiếp sau. Thế thì hễ muốn đánh, xe kéo ra trước ở bên cạnh.
Không hẹn mà xin hòa, mưu.
Đỗ Mục rằng: Chưa có ước hẹn mà sứ đến xin hòa, đó là có cái mưu gián điệp.
Đỗ Mục rằng: Năm Trịnh-nguyên thứ 3, thủ lĩnh Thổ-phồn là Thượng Kết Tán nhân xâm lược xứ Hà-khúc, xẩy khi phát bệnh dịch lệ, người ngựa chết mất quá nửa, sợ không về được, bèn vờ cùng quan Thị-trung Mã Toại khẩn khoản, nhờ tâu lên xin giảng hòa.