Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/162

Trang này đã được phê chuẩn.
167
BINH PHÁP

Trương Dự rằng: Phàm chia đặt dinh trại, tất sai quân khinh kỵ đi ra bốn mặt dò xem thế đất, muốn để biết khắp cái hình hiểm dễ rộng hẹp, cho nên bụi bay lên bé nhỏ.


Lời nhún mà phòng bị thêm, tiến.

Đỗ-Mục rằng: Nói kẻ địch sai sứ đến, nói năng nhún nhường, lại tu bổ thêm cho rào lũy vững chắc, tựa như sợ ta, đó là muốn ta ngông hợm mà sinh trễ biếng, tất họ sẽ đến đánh ta đó. Triệu Xa đi cứu thành Át-dư, đóng lại ở chỗ cách thành Hàm-đan 30 dậm, lập thêm lũy mà không tiến, quân Gián-điệp của Tần đến, thết đãi tử tế mà cho về. Gián-điệp về báo với tướng Tần, tướng Tần quả nhiên cả mừng mà nói: Át-dư không còn là đất của Triệu nữa. Xa đã thả gián-điệp của Tần đi rồi, lập tức gấp đường đi ròng, đánh úp khi Tần không phòng bị, bèn cả phá được quân Tần.

Trương Dự rằng: Sứ đến từ tốn, lại thêm phòng bị, muốn để làm cho ta hợm rồi sau họ mới tiến. Điền Đan giữ ở Tức-mặc, tướng Yên đem quân đến vây. Đan thân cầm xẻng cuốc, cùng quân lính chia công việc, đem cả thê thiếp ghép vào trong hàng ngũ, đem đồ ăn riêng chia cho cả quân sĩ cùng ăn, rồi sai con gái trèo lên mặt thành ước sự đầu hàng, làm cho tướng Yên mừng lắm. Lại thu vàng của dân gồm một nghìn dật, khiến bọn phú hào sai sứ đưa dẫn tướng Yên và gửi bức thư nói: thành sẽ hàng đến nơi, xin khi vào thành đừng bắt những thê thiếp, người Yên lại càng trễ nải. Điền-Đan đem quân ra đánh, cả phá được.


Nhời quyệt mà tiến đánh mạnh, lui.