Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/158

Trang này đã được phê chuẩn.
163
BINH PHÁP

Giả Lâm rằng: Hai bờ sâu rộng, đứt lối người đi là suối tật, đất sâu là giếng giời, bốn bên suối hiểm, cỏ nước lẫn lộn, chính giữa chênh nghiêng, ra vào đều khó là cũi giời, đường sá gập ghềnh, hoặc rộng hoặc hẹp, quắt quéo khó đi là lưới giời, đất nhiều bùn lầy là bẫy giời, hai bên hiểm tuyệt, hình hẹp dài hàng mấy dặm, giữa khó đi thông, có thể chẹn lấp ra vào là khe giời. Đó là đất có sáu cái hại, không nên gần.

Vương Tích rằng: Tích bảo suối tật nên là suối tật giời mới phải, sót mất chữ giời. Sáu cái này đều là hình thế tự nhiên. Cũi là bảo như cái nhà ngục, lưới là bảo như cái lưới chăng, bẫy là bảo chỗ đất khe ngòi lầy lội, khe là bảo chỗ đất đá gỗ khía tách, quân đi qua đó đừng gần. Nếu không, lỡ xảy ra sự bất trắc thì dù có trí lực cũng không thể làm gì được.


Ta xa chỗ ấy, địch gần chỗ ấy, ta hướng vào đấy, địch dựa vào đấy.

Tào Công rằng: Dùng binh nên xa sáu cái hại, nay địch gần và dựa vào thì ta lợi mà địch hại.

Mai Nghiêu-Thần rằng: Nói sáu cái hại nên khiến cho ta xa mà địch gần, ta hướng vào mà địch dựa vào thì ta lợi mà địch hại.


Cạnh chỗ quân đóng có núi, khe, búi, vũng, giếng mọc lau lạch, rừng núi um tùm tất phải lùng soát cẩn thận, đó là những chỗ quân phục quân gian náu núp.

Tào Công rằng: Đây trở lên là bàn về địa-hình, trở xuống là xét về địch tình.

Trương Dự rằng: Những chỗ rừng hoang búi rậm, cây cỏ um tùm, tất phải lùng soát, sợ có quân phục ở trong, lại sợ quân gian tế lén núp, dò hư thực của ta, nghe hiệu lệnh của ta.