Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/132

Trang này đã được phê chuẩn.
136
TÔN NGÔ

Hồ-quan, bảo rằng: thành vỡ thì sẽ chôn hết. Rồi đánh mãi cũng không hạ được. Tào Nhân bảo Công rằng: này vây thành tất phải mở cho họ một con đường sống, nay Minh-công dọa sẽ chôn chết họ khiến họ cố giữ, đó không phải là kế hay. Công nghe theo, bèn hạ được thành.


Giặc cùng chớ bách.

Đỗ-Mục rằng: Đời Xuân-thu, nước Ngô đánh nước Sở, quân Sở thua chạy đến Thanh-phát, Hạp Lư toan lại đánh, Phù-Khái-Vương nói: con thú đến lúc cùng khốn còn biết quật lại, huống chi là người ư? Nếu họ biết là không thoát khỏi mà liều chết đánh lại ta thì ta tất phải thua với họ. Nên đợi lúc họ sang sông nửa chừng rồi sẽ đánh thì hơn. Hạp Lư nghe theo rồi lại đánh thua được quân Sở. Đời Hán Tuyên-đế, Triệu Sung-Quốc đi đánh Tiên-linh-Khuông. Khuông thấy đại quân bỏ cả các đồ tri trọng, muốn qua sông Hoàng, vì đường chật hẹp, Sung Quốc đuổi một cách thủng thỉnh. Có người nói: đuổi giặc mà đi chậm thì ăn thua gì. Sung Quốc nói: Đó là giặc cùng không nên bức bách. Mình đuổi thong thả thì chúng chạy mải miết, mình đuổi cấp bách thì chúng sẽ quay lại liều chết với mình. Các tướng khen phải. Giặc quả xô xuống đò, chết đuối đến hàng mấy vạn; bèn cả phá được.

Trần Hạo rằng: chim cùng thì đánh, thú cùng thì cắn.


Ấy là cái phép dùng binh.