Trang:Ton Ngo Binh Phap - Ngo Van Trien.pdf/100

Trang này đã được phê chuẩn.
103
BINH PHÁP


Không thể biết được thì kẻ địch phải phòng bị nhiều.

Mai Nghiêu-Thần rằng: kẻ địch không biết thì chỗ nào cũng phải phòng bị.


Địch phòng bị nhiều thì toán quân ta phải cùng giao chiến với, sẽ vắng thưa.

Tào-Công rằng: hình giấu địch ngờ, họ sẽ phải chia rẽ số quân để phòng bị ta. Nói quân địch vắng thưa dễ đánh.

Trương-Dự rằng: họ không lường biết xe ta ra lối nào, ngựa ta ruổi ngả nào, bộ ta đi đường nào cho nên phải phân chia ra để phòng bị khắp, thành ra quân tan mà yếu, thế chia mà suy, bởi thế chỗ ta tiếp chiến, lấy đám quân nhớn mà đánh toán quân nhỏ.


Cho nên phòng trước thì sau vắng, phòng sau thì trước vắng, phòng tả thì hữu vắng, phòng hữu thì tả vắng, chẳng chỗ nào không phòng thì chẳng chỗ nào không vắng.

Đỗ-Hựu rằng: nói bên địch phòng bị nhiều nơi thì lính tráng phải chia tan thành ra ít ỏi.


Vắng, là bởi phải phòng bị người, đông là khiến người phải phòng bị mình.

Họ Mạnh rằng: phòng người thì ta tan, phòng ta thì người chia.

Lý-Thuyên rằng: cái chỗ dàn binh không nên để cho quân địch biết, họ ngờ thì cho là nhiều, phải chia ra để phòng bị ta.

Đỗ-Mục rằng: cái đất định đánh nhau không nên để cho quân địch biết. Hình của ta họ không thể lường,