Trang:Tục ngữ, cổ ngữ, gia ngôn.djvu/62

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 60 —
  1. Ốc mượn hồn.
    Ngất ngơ, không thật tính ; xác còn hồn mất, phải mượn hồn khác. Có thứ ốc hay vào trong xác con ốc chết mà ở.
  2. Ốc như huyền khánh.
    Nhà như treo khánh. Gia đồ bích lập ; gia vô đãm thạch ; gia vô trường vật ; tứ btch tiếu nhiên, đều có nghĩa là nghéo lắm.
  3. Ôn cố nhi tri tân.
    Ôn cũ mà biết mới. Cũ mà ôn lại, học lại, thì hóa mới, cùng sanh trí mới.
  4. Ống tre đè miệng giạ.
    Phép đong giạ, cứ khoả sét hay là bằng mặt giạ thì vừa. nghĩa là cứ mực thiệt. Ống tre ấy là ống gạt.
  5. Ông ăn chả, bà ăn nem.
    Vợ chồng đồng tình làm quấy : ông mê nữ sắc, bà lại ngoại tình.
  6. Ông tha mà bà chẳng tha, đánh một cái lụt mồng ba tháng mười.
    Thường năm tới tháng mười, thì có mưa lụt làm hư hại ruộng nương cây trái. Ông Trời muốn làm hiền, làm dữ là tại bà Đất, cho nên mới có nước lụt dưng lên. Cũng là tiếng nói chơi.
  7. Ong vỡ ổ.
    Ấy là thế vở lở, dây dức. Chọc người độc dữ thì là chọc ong vò vẻ. Người xấu nết hay giận, nói lành sanh dữ, lằm bằm nói không ra đều thì gọi là nết bọ hung.

P

  1. Phải người phải ta.
    Phải lễ phải phép, xứng cả hai bên ; thường nói về lễ cưới hỏi hoặc về sự chia chác phân minh.
  2. Phàm hí vô ích.
    Hễ chơi thì vô ích ; ấy là lời Hạng-thác nói với đức Khổng-tử. Có nhiều cuộc chơi như cờ bạc lại làm hại to.
  3. Phản cầu chư thân.
    Trở tìm nơi mình. Hễ có sự gì lầm lỗi hoặc có sự gì trái ý, thì phải trách mình, hỏi mình. Người quân tử bắn không trúng bia thì phải trách mình, hoặc bỡi mình bọc bắn chưa giỏi.
  4. Phấn giồi mặt, ai lấy phấn mà giồi chơn.
    Ai ai cũng muốn cho rỡ ràng.
  5. Pháp bất gía ư quân tử, lễ bất chấp ư tiểu nhơn.
    Phép chẳng thêm nơi người quân tử ; lễ chẳng chấp nơi đứa tiểu nhơn. Phép tắc ở nơi quân tử, cho nên không lẽ bắt thiếu ; đứa tiểu nhơn không biết lễ nghĩa, cho nên không lẽ bắt đủ.