Trang:Tục ngữ, cổ ngữ, gia ngôn.djvu/49

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 47 —
  1. Mạc tín trực trung trực, tu phòng nhơn bất nhơn.
    Chớ nhẹ tín, phải sợ hậu. Lòng người khó lường.
  2. Mải mại thuận nhơn tình.
    Mua bán thuận lòng người ; hễ đành mua đành bán, thì lấy làm chắc, cũng không có đều ép uổng nhau.
  3. Mãn chiêu tổn, khiêm thọ ích.
    Kẽ kiêu ngạo hay háo thắng thì chẳng khỏi thương danh hại nghĩa hoặc làm hại cho mình, có một kẻ khiêm nhượng biết xử đời, an bổn phận, khỏi lo sợ sự gì.
  4. Màn treo lưới rách cũng treo.
    Nhộn nhàng không an bổn phận.
  5. Mạng dân trí trọng.
    Mạng sống dân rất trọng, hay là không gì trọng hơn mạng sống người ta ; Có động đến thì chẳng khỏi tội vạ.
  6. Mạng lý hữu thì chung tu hữu, mạng lý vô thì mạc cượng cầu.
    Mạng lý có thuở, rốt lại phải có ; mạng lý không thuở có, chớ khá gượng gạo kiếm tìm, nghĩa là phải an phận mạng. Quân tử tùy ngộ như an.
  7. Măng không uốn để ra tre uốn làm sao đặng.
    Có câu rằng : Giáo phụ sơ lai, giáo tử anh hài. Dạy răn con cái phải cho kịp thì, để nó lớn lên cùng quen thân quen thói thì rất nên khó dạy.
  8. Mạnh dùng sức, yếu dùng chước.
    Dùng trí thuật cùng làm nên việc nặng.
  9. Mất lòng trước, được lòng sau.
    Ấy là phòng cho khỏi chếch mích cả hai đàng. Giả như mình không cho mượn, thì mất lòng người mượn, như cho mà có đều trắc trở thì lại ngặt cho mình.
  10. Mất mang xỏ quàn con mắt.
    Bắt thằng giáp không đặng, vơ thằng ất, ấy là làm chuyện bắt quờ.
  11. Mất miếng ăn, lộn gan lên đầu.
    Có câu rằng : Miếng ăn là miếng tồi tàn, mất đi một miếng, lộn gan lên đầu. Lấy miếng ăn làm trọng, tranh nhau từ miếng ăn.
  12. Mật mỡ đỡ đứa vụng.
    Nói về việc điều canh, làm bánh trái, sẵn đồ nhuân nhụy, sẵn đồ gia vị, dầu là vụng, cũng làm nên đồ ăn.
  13. Manh nhơn kị hạt mã, hắc dạ lâm thâm trì.
    Người mù cỡi ngựa mù, đêm tối đến ao sâu. Ấy là chuyện nói cho người ta phải kinh sợ.
  14. Máu ai thâm thịt nấy.
    Con cái là khí huyết cũng là thân thể cha mẹ phân ra, tự nhiên phải thương yêu ; có ai động phạm, tự nhiên phải đau lòng.