Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/91

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 321 —

Mấy người đứng trước miểu nghe công-chúa nói lớn, không biết chuyện gì, ghé mắt dòm coi, thấy công-chúa sắc mặt phừng phừng, má đào ững ững, hai mắt trợn lên sáng hoắc như hai đốm tinh-quang, đôi mày dửng lên cong vòng như hai vành bán-nguyệt, coi bộ hầm hầm khí sắc, rút gươm chỉ ngay mặt Đại-vương, thì thất kinh rồi xầm xĩ cùng nhau, lắt đầu le lưởi và nói: trời ôi! nàng ấy dữ quá, sao dám xĩ mạ Đại-vương? không sợ chết sao?

Còn công-chúa nói rồi, liền lấy hai miếng cây, cầm nơi tay đập xuống hương án cái bốp, ngó lườm lườm cái tượng Đại vuơng, và nói cách nghiêm nghị rằng:

Đại-vương, ngươi phải biết lần nầy là lần thứ ba mà ta cầu khẫn ngươi đây, nếu ngươi muốn ngồi vững trên ngai, và muốn toạ hưởng trong miễu nầy lâu dài, thì ngươi phãi ứng vào keo thứ ba, ta sẽ xin cùng ngươi đây; bằng không, thì đầu ngươi sẽ văng ngay xuống đất, nói rồi cầm hai miếng cây liệng xuống một cái, thì thấy một miếng ngửa một miếng sấp, bổng nghe phía trong vật chi rớt xuống cái cãn, ngó lại thì thấy cái mảo sắt của Đại-vương đương đội trên đầu, thinh không đã rớt ngay xuống đất, người từ trong miểu thấy thì cã kinh, lật đật lượm mão đem lại để trên hương-án rồi vập đầu xuống đất cồm cộp vừa lạy vừa vái lầm thầm rằng:

Cầu xin Đại-vương bớt giận bớt giận.

Tôi là thằng Từ giử miếu cho đại-vương bấy lâu tôi nhờ cái oai thế đại-vương mà làm nghề buông hương bán khói, đánh trống dộng chuông, đăng kiếm tiền chi độ vợ con, tôi không dám xúc phạm đại-