Vậy có thi rằng:
Đại tướng vong thân giửa trận tiền,
Ngàn thu danh tiếc sử xanh biên,
Tấm lòng trung nghĩa đền ơn chúa,
Vận nước nhơn vì lúc đảo điên.
Phụng sứ sang qua Vọng-Các thành,
Quang-hà rủi gặp bước chung chinh,
Hồn trung một khối vì non nước,
Nguy hiểm bao nài cuộc tử sanh.
Lúc bấy giờ Vương-mẩu và công-chúa Ngoc-Du ở tại cù lao Phú quốc, đương ngồi trong một cái nhà lá nhỏ, trông ra mặt biển, chỉ thấy trời nước mênh-mông, một màu trắng nỏn, xa xa lại thấy một vài chiếc thuyền chài phưởng phất, vơ vẩn ngoài khơi, đối với một cảnh hoàng-hôn, xem ra mù mù mịt mịt, kìa là chiêu chít đoàn chim về ổ, nọ là lao xao tiếng sóng vổ gành, rồi ngó vào Hà-tiên chỉ thấy một dảy núi xanh xanh, nhấp nhán liền với chơn mây, xem đã tuyệt mù con mắt. Thật là đoái trông muôn dậm quang hà, bơ vơ xứ sở biết nhà là đâu.
Kế đức Nguyển-vương buớc vào, cúi đầu chào mẹ, Vương mẩu thấy Nguyển-vương sắc mặt có vẻ buồn rầu, thì hõi rằng:
— Vương-nhi có việc chi lạ chăng? mà mẹ xem Vương-nhi có vẻ sầu dung, lộ ra nét mặt như vậy?
Nguyễn-vương thưa rằng: thưa mẹ, số là con mới được tin Trần-xuân-Trạch về báo cho con hay rằng: Phò-mả Nguyễn-hửu-Thoại phụng mạng qua