Nguyễn-hữu-Thoại với Cao-phước-Trí ở đâu, cớ sao chẳng thấy.
Trần-xuân-Trạch tâu rằng:
— Tâu chúa-thượng, Nguyển-hữu-Thoại và hai tôi khi vâng lịnh chúa-thượng lên tới Caoman, bổng gặp một đội quân Annam, nói rằng quân Tây-sơn đã đem binh đánh với Hồ-văn-Lân một trận phía trên Châudoc, nhưng Hồ-văn-Lân thất trận, rồi quân Tây-sơn kéo lên mà bảo hộ Caoman.
Nguyển-Vuơng nghe nói thì sẩu mặt ngó Trần-xuân-Trạch và hỏi cách nóng nảy rằng:
— Hồ-văn-Lân đã bại trận, quân Tây-sơn đã lên bảo hộ Cao-man rồi sao?
— Tâu chúa-thượng, quân Tây-sơn đã bảo hộ Caoman rồi, và vua Cao-man đã phục tùng theo nó. Không dám chống cự chi hết.
— Rồi sao nữa? các ngươi đã qua Xiêm chưa?
— Tâu chúa-thượng, chúng tôi đi mới đặng hai phần đường mà thôi.
— Sao lại đi mới đặng hai phần đường mà thôi?
— Tâu chúa thượng, chúng tôi đi mới khỏi núi Tà-lơn một đổi, vừa qua đèo Xuyên-bù-nốc, xảy gặp tướng Tây-sơn hiệp với Caoman đem binh ngăn cản.
— Vậy thì các ngươi phải trở về, không đi đặng sao?
— Tâu chúa-thượng, chúng tôi phải cự chiến cùng nó một trận tại đèo Xuyên-bù-nốc.
— Nguyển-Vuơng nghe nói liền nheo mày mà trong lòng hồi hộp rồi hỏi tiếp rằng: