Đó rồi Trần-xuân-Trạch với Cao-phước-Trí dục ngựa lước tới đánh với quân Caoman một trận rất dữ, nhưng họa vô đơn chí, phước bất trùng lai, kế Cao-phước-Trí lại bị quân Caoman thích nhằm một thương té nhào xuống ngựa, Trần-xuân-Trạch thấy Cao-phước-Trí thác rồi, còn quân Caoman thì đông, lại có tướng Tây-sơn đốc suất, nên không thế thắng nỗi, rồi phải quày ngựa chạy lui, quân Caoman được trớn rần rần rược theo, quyết bắt cho đặng.
Trần-xuân Trạch thấy tướng Tây-sơn đem binh Caoman rược theo rất gấp, không thế chống nỗi thì tự nghỉ rằng:
Nguyển-huynh bây giờ đã bị rũi ro mà giữa đường tuyệt mạng, còn binh Caoman thì truy cãn theo sau, không thế gì đi được. Vậy ta phải trở về báo tin ấy cho đức Nguyễn-vương hay, đặng liệu định thế nào, kẻo người nhọc lòng trông đợi, đó rồi đi với ba tên quân ngày dêm băng rừng lướt bụi trở về Hà-tiên rồi vượt qua Phú-quốc đặng tìm theo đức Nguyển-vuơng mà phục mạng.
Lúc bấy giờ Nguyển-vuong với cung quyến và các tướng tùy tùng, đương ở tại cù-lao Phú-quốc đặng chờ coi Nguyển hữu-Thoại đi viện binh Xiêm thế nào.
Bữa nọ ngài đương ngồi bàn nghị quốc sự với các tướng, bổng thấy Trần-xuân-Trạch bước vào ra mắt.
Nguyễn-vương liền đứng dậy bước tới vội vã hõi rằng:
— Sao ngươi đi cùng Nguyển-hửu Thoại qua Xiêm xin binh cứu viện, đắc thất thế nào? còn