Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/72

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 302 —

mỏi mắt phương trời, thơ Nhạn tin Hồng, biết ai nhắn nhủ, thật là một lòng vì nước, quản bao sương-tuyết dậm trường, nghảnh mặt trông chừng, biết đâu là quê hương xứ sở.

Khi mấy anh em của Nguyển-hửu-Thoại lên khỏi địa phận núi Tà-Lơn một đổi, kế tới ngã ba, Nguyển-hửu-Thoại bèn gò cương ngừng ngựa, day lại nói với Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí rằng:

— Chúng ta đến đây, đường phân hai ngã, một ngã đi lên miệt Biển-Hồ, rồi đổ qua Bắt-tâm-Băng, ngả ấy thì xa mà dể di, còn một ngã lên Đèo-xuyên-bù-nốc, rồi đi tắc qua Xiêm thì gần, nhưng mà đường đi núi non hiểm trở, đèo ải gay go, vậy hai anh em liệu coi phải đi ngã nào phương tiện.

Trần-xuân-Trạch ngẫm nghĩ một hồi rồi nói rằng:

— Vậy thì anh em ta noi theo con đường lên Biển-Hồ mà đi, tuy xa một chút, mà đường sá dể đi.

Cao-phước-Trí nói:

— Đường lên Biển-Hồ thật là bằng thẳng dể đi, nhưng mà đường đó sợ có quân Tây-sơn tuần phòng tế soát, theo ý tôi tưỡng; Chi bằng chúng ta noi theo đường đèo Xuyên-bù-nốc mà đi, tuy núi non hiểm trở, nhưng mà khỏi sợ ai tế soát tuần phòng, ban ngày chúng ta vượt núi trèo đèo, ban đêm chúng ta chịu khó nằm bờ ngủ bụi, như vậy mà yên hơn là làm bia cho quân Tây-sơn truy tầm cản trở.

Nguyển-hữu-Thoại suy nghỉ rồi day lại nói rằng:

— Cao-hiền-đệ nói vậy rất hiệp ý ta. Vậy thì chúng ta cứ theo đuờng đèo Xuyên-bù-Nốc mà đi cho tiện. Nói rồi các anh em đều quày ngựa qua đường ấy bôn-ba thẳng tới.