Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/7

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 235 —

Khi Chất-Tri lần lần ra tới hậu điện, thấy một tòa-tháp nguy nga, cách xa chừng vài trăm thước, chung quanh có cây cao tàng rậm, cõ lạ hoa thơm, chính giữa có thờ một vị phật rất to, và các phật nhỏ chẳng biết bao nhiêu mà kễ.

Khi Chất-Tri theo sải ấy đi gần tới tháp, bổng thấy trên cây nhảy xuống cái thích, rồi chạy lóc khóc trước tháp lăng xăng hình như một đứa con nít chừng sáu bãy tuổi, mình mẩy trắng phau từ trên tới dưới, như mặc một cái áo lông chiên; mắt đỏ lóng lánh như hột quã châu, chiếu ra nhắp nhán, răng trắng như hột bầu, mặt mũi hồng hồng dường thoa son đỏ.

Kế nghe sãi ấy kêu lên một tiếng: Phi-Phi, ngó lại thấy đứa nhõ ấy chạy tới chắp tay đứng bên sãi già, hai môi chóp chép, mắt ngó tròn vo, kêu tiếng khè khè, coi bộ mặt mày giáo giác, Chất-Tri nhìn coi rỏ ràng, là một con bạch-hầu, mà Chất-Tri đã bắn một mũi tên và rược theo mé rừng kia khi nãy.

Chất-Tri lấy làm kỳ quái, day lại hỏi sãi ấy rằng:

— Ủa, con bạch hầu nào đây, phải là con tôi đả rược nơi mé rừng khi nãy đó không?

— Tâu quốc-vương, nội đây chỉ có một con bạch-hầu nầy mà thôi, chớ chẳng có con nào khác nữa, khi nãy nó đi ăn trái cây nơi rừng, bổng gặp quốc-vương bắn nó, nó bèn cắn tên đem về, nên tôi mới biết quốc-vương đả tới.

Chất-Tri nghe rồi sửng sờ và hỏi rằng:

— Vậy thì con bạch-hầu nầy của thoàn-sư nuôi nó phãi chăng?