Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/68

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 298 —

— Dục-căng-Then, mi hảy đi đi, nếu mi còn léo hánh đến đây, thì ta phải bị chúng nó giết chết, Dục-căng-Then mi hảy đi đi cho mau, và đừng sanh sự gì nữa, mà ta phải chết bây giờ, con đàn bà nói rồi, thì hình ấy liền nhảy xuống hầm một cái rồi mất.

Nguyển-hửu-Thoại day lại ngó con đàn bà ấy lườm lườm và nói rằng:

— Bọn nó còn đó sao mi dám dối ta?

Con đàn bà cường đạo ấy nói:

— Người đó là chồng tôi, nó không thấy tôi nên phải mặc lốt da voi trở lên kiếm tôi, tôi đả nói cho nó biết rồi, bây giờ nó không dám làm sự chi hãm hại mấy ông nữa hết.

Nguyễn-hửu-Thoại hõi:

— Còn cái hầm dưới tháp nầy trỗ ngách ra đâu?

Con đàn bà nói:

— Cái hầm ấy có một đường hang đi dưới đất, trỗ ra ngoài rừng, còn một đường trỗ ra phía sau nền tháp.

Nguyển-hữu-Thoại nghe rồi kêu Cao-phước-Trí bảo rằng:

— Cao hiền-đệ phải giử con nầy cho kỷ, để cầm nó đó mà hâm dọa bọn cường đạo kia, đặng bọn nó không dám sanh sự hại mình, chừng nào ra khõi chỗ hỗ huyệt nầy rồi, chúng ta sẻ phóng sanh con ác phụ ấy mới được.

Nói rồi, thấy trời đã gần sáng, Nguyển-hửu-Thoại liền bão mấy đứa quân nhơn sắp sữa hành lý, và bảo Cao-phước-Trí dắc con đàn bà cường đạo nầy theo, còn mấy tên quân cầm gươm đi cập hai bên, rồi các anh em đồng lên ngựa kéo nhau ra đi, thì trời đả sáng trắng.