Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/67

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 297 —

dưới bàn phật, và thấy con đàn bà cường-dạo đã bị trói lại, cũng đứng một bên, thì trợn mắt ngó con đàn bà một cách nghiêm nghị và hỏi rằng:

Mi hảy nói cho ta biết, tên đầu đãng bọn cướp nầy là thằng nào, và ở đâu?

Con mẹ nầy nghe hỏi thì đáp rằng:

— Chánh đãng cướp nầy là chồng cũa tôi, là người bị bắn trúng vai hôm qua, còn tôi đây là phó-đãng.

Cao-phuớc-Trí làm thông ngôn nói lại, Nguyển-hửu-Thoại nghe rồi gặt dầu và hỏi tiếp rằng:

— Bây giờ chồng mi và mấy thằng cường đạo còn tàng ẩn ở dưới hầm nầy phải không? mi hảy nói ngay, bằng không, thì ta giết mi tức tốc.

Con đàn bà nầy liếc cập mắt độc ác ngó Hửu-Thoại một cái rồi nói rằng:

— Chúng nó đã đi rồi, không còn ở dưới.

Nguyển-hửu-Thoại hỏi:

— Chúng nó đi ngả nào, sao ta không thấy? hõi vừa dứt, bổng thấy một hình quái gở, ở dưới lổ hầm ló lên, nhờ có ánh sáng một ngọn đèn chai của bọn cường đạo bỏ lại còn cháy lờ mờ, nên thấy cái hình ấy hiện lên một đống đen thui, cao lớn sầm sầm, không đầu, không tay, không mặt không mũi chi hết.

Nguyển-hửu-Thoại vừa rút guơm ra, thì Trần-xuân-Trạch đã nhảy lại đâm hình ấy một gươm, nghe kêu cái bịch, nhưng hình ấy chĩ đứng trơ trơ, Cao-phước-Trí thấy vậy cũng nhãy lại huơi gươm muốn đâm, kế con đàn bà ấy la lên và nói: