Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/64

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 294 —

Lúc bấy giờ anh em ai nấy đứng rình đã mõi mê, và đêm đã khuya lắm, mà không thấy tin tức quân cường-đạo ở đâu, mấy anh em bèn lại ngồi xuống chiếu đặng nghĩ một chút.

Thình lình bổng nghe một cái ầm rất to, vang dội cả tháp.

Ba anh em liền lật đật đứng dậy, kế thấy một ánh sáng lòa ở dưới tuợng phật dọi lên, làm cho cã tháp đều sáng.

Ba anh em đều rút gươm rồi nhảy lại núp một bên mấy cây cột tháp để coi, thì thấy dưới thạch bàn ở chổ tượng phật, ló lên hai ngọn đèn như ngọn đèn chai và rần-rần nhảy vọt lên hơn mười mấy tên cường đạo, mổi thằng đều vận một cái khố vằng sát da, đầu trọc, mình trần, và có một người đàn bà là người chủ quán khi nãy, cả thảy đều cầm dao xách mát, bộ mặt hầm hầm, chạy tới rần rần, kiếm ba anh em Nguyển-Hửu-Thoại mà giết.

Trong lúc nguy cấp ấy, không kịp rường súng mà bắn, ba anh em liền huơi gươm đánh nhầu vớ chúng nó một trận rất dử, bao nhiêu dao mát chúng nó chém tới, Nguyển-Hửu-Thoại đều gạt ra, tiếng gươm dao đụng nhau nghe kêu ken kẽn, còn Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí cũng xốc tới chém sã quân cuờng đạo một hồi. Ba anh em tràn qua, nhảy lại, xốc tới, chạy lui, bộ tịch rất lẹ làn hung hăng như ba con mảnh hổ.

Đánh một hồi, quân cường đạo đứa thì bị đâm nhào xuống, đứa thì bị chém ngã lăng, rồi rùng rùng kéo nhau chun vào lổ dưới thạch bàn mà chạy hết.