Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/63

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 293 —

cây cao, tối đen bốn mặt, khi nghe dơi bay rẹt rẹt, lúc nghe lá đổ lào xào, kế nghe một tiếng chim ục kêu lên nơi phía rừng sau, bỗng nghe một tiếng ục khác đáp lại nơi phía rừng trước.

Nguyển-Hữu-Thoại liền buớc lại kêu Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí mà nói nhõ rằng:

Hai anh em có nghe tiếng chi kêu đó chăng?

Cao-phước-Tri nói: chim ục nó kêu ngoài rừng, chớ có tiếng chi đâu lạ.

Nguyển-hửu-Thoại nói:

— Tiếng chim ục kêu đó là hiệu của quân cường đạo, kêu nhau trong rừng, chớ chẵng phải chim thiệt. chắc một chút đây chúng se tới, chú mầy phải dòm theo mấy lổ vách mà coi chừng, còn tôi thì coi chừng phía trước.

Hai người liền gặt đầu, rồi mỗi người lại đứng một góc, ngó chừng quân cướp.

Mấy anh em rình coi một hồi rất lâu, nhưng không thấy chi hết, kế thấy một ánh sáng nhán qua trên mấy bụi cây, và xẹt qua trước tháp một cái rồi mất, còn bốn phía lặng lẽ yêm liềm, không nghe không thấy chi nửa.

Giây lâu, Nguyển-Hửu-Thoại nghe khua một cái như tiếng đá tiếng gạch đụng nhau, liền bước lại kêu Trần-xuân-Trạch và nói: chú mầy có nghe tiếng gì mới khua đâu đó không? hay là nó lén cạy vách tường chăng?

Trần-xuân-Trạch nói: Phải đa, tôi cũng có nghe khua một tiếng như tiếng đá miễn, mà không biết ở đâu.