Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/62

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 292 —

giấu trong rừng gần đây, rồi ở đó mà giữ đừng cho ai biết, chừng nào nghe tao kêu thì chúng bây sẻ ra tiếp ứng.

Ba tên quân vâng lịnh, liền dắt ngựa lén lén vào rừng, còn Nguyển-hửu-Thoại với hai anh em kia đều vào trong tháp, đóng chặc cữa lại và nói rằng:

Quân cường-đạo ấy đêm nay chắc kéo đến đông, quyết giết chúng ta mà báo thù, vậy chúng ta phải đóng cữa tháp lại cho chắc, rồi ở trong thủ thế, nếu chúng nó tới sao cũng phá cửa xông vô, chừng đó chúng ta núp phía trong cửa mà giết nó mới tiện, nếu ra ngoài cự địch với nó thì e chúng nó đông, còn chúng ta thì ít, lại sợ một nỗi nó ẫn núp theo chỗ tối tâm mà hại mình, chi bằng ba anh em ta muợn thế cái tháp nầy làm chỗ cứ hiểm, chờ chúng nó xông vào, sẻ giết nó một trận cho dữ, nói rồi ba anh em sữa soạn súng ống gươm giáo sẳn sàng, chờ quân cướp tới mà cự chiến.

Ba anh em núp trong tháp, đợi một hồi rất lâu, nhưng không thấy tâm dạng chi hết.

Trần-xuân-Trạch bước lại nói nhỏ với Nguyển-Hửu-Thoại rằng:

— Chắc là chúng nó không tới, nãy giờ đã lâu, mà sao chưa thấy chi hết.

Nguyển-Hửu-Thoại nói: chúng nó chắc còn vầy đoàn hiệp lũ, tụ tập cho đông, rồi sẽ kéo tới, thế nào bọn nó cũng quyết giết chúng ta, nội một đêm nay, chúng ta chẳng nên ơ hờ mà mang hại, đó rồi ba anh em mỗi người đứng núp một góc mà coi chừng, và lóng tai đặng nghe động tịnh.

Canh khuya đêm vắng, lặng lẻ ba bề, rừng rậm