nói đi qua Xiêm, mới ghé quán ăn uống hồi tối nầy, bây giờ đương ở trong tháp.
Hai người kia nghe nói, liền đứng dậy ra bộ chẩm hẩm và nói rằng:
— Nếu vậy thì chúng nó đã vào chỗ hỗ huyệt cũa chúng ta rồi đấy, vậy chúng ta đêm nay quyết giết bọn nó cho được mà báo thù cho thằng Nặc-Thôm.
— Anh muốn báo thù chúng nó sao?
— Dịp nầy không báo thù còn đợi chừng nào?
Người dàn bà ấy nói: vậy thì anh và mình phải đi kêu mấy người kia cho đông, rồi sẻ khởi sự, chớ tôi coi bọn nó giỏi lắm, nếu làm không được việc thì mang hại chớ chẳng chơi đâu.
Hai tên kia gặc đầu và nói rằng:
— Đừng lo, để ta kêu mấy anh em kia phụ lực cùng ta, đặng cáp duồng chúng nó một trận thì xong việc, còn mầy ở nhà phải sắp sữa dao mát sẳn sàng, hai đứa tao đi một chút rồi trở lại, rồi cùng nhau vào tháp mà giết nó.
Cao-phước-Trí đứng ngoài nghe chúng nó bàn soạn như vậy, thì day lại kê miệng vào tai nói nhỏ với Nguyển-hửu-Thoại rằng:
Phải nó rồi, phải nó rồi, mấy thằng nầy là bọn cướp ngựa của mình hôm qua.
Nguyển-hửu-Thoại nghe rồi lấy tay khoát khoát bảo đừng nói đừng nói, rồi hai người sẻ lén bước ra và tức tốc trở về chùa tháp.
Khi về tới tháp, Nguyển-hữu-Thoại kêu ba tên quân nhơn và bảo rằng:
— Chúng bay phải sẻ lén, đem sáu con ngựa vô