Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/58

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 288 —

rồi Nguyễn hửu-Thoại bảo tên quân ấy lại kêu hai đứa quân kia thức dậy.

Tên quân ấy thưa vâng, rồi bước lại kêu nhõ nhõ.

Song hai tên kia ngũ đả mê mang, không nghe chi cã.

Tên quân ấy liền lấy tay đánh trên mặt một cái, tên quân kia đương ngũ hồn bất phụ thể không biết là ai, bèn giang tay thoi đùa, chẳng dè thoi nhằm mặt tên quân đương ngũ một bên, tên nầy dựt mình tưởng là ai đánh, liền co giò đạp tên ấy một đạp rất mạnh, rồi cã hai đều thức dậy, ngó lên thấy Nguyễn-hửu-Thoại đứng đó, thì lật đật xá lia, và nói rằng:

— Bẩm chủ tướng có việc chi cần dùng tới hai con, hai con ngũ quên, không dè có chủ tuởng đến.

Nguyễn-hữu-Thoại bước lại dặn nhỏ rằng:

— Ba đứa bây phải thức coi chừng mấy con ngựa, và đồ hành lý, đặng ba anh em tao đi ra ngoài kia một chút rồi trở lại liền, và day lại nói với hai anh em kia rằng: chúng ta phãi đi do thám con chũ quán một chút mới đặng.

Ba tên quân ấy vâng lịnh, rồi mỗi đứa lại đứng một góc mà canh.

Lúc bấy giờ Nguyễn-hửu-Thoai với Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí liền sẻ lén bước ra khỏi tháp, rồi ẩn theo mấy bóng tối mà đi, kẻ ngó trước người ngó sau, coi chừng hai bên bụi bờ, cách rất đề phòng cần thận, khi ba anh em ra tới cái quán của người đàn bà, thấy trong quán có một ánh đèn