Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/55

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 285 —

ở sau tháp đó mà thôi, cho không ai nữa hết.

Nguyển-hửu-Thoại day lại hõi rằng:

— Tháp ấy người ta mới tạo lập ra đây, hay là có tự lập thuở nay?

Người đàn bà nói:

— Tháp ấy có hồi nào tôi không biết được, song mấy năm trước bỏ hoang, không ai ở hết, mới hai năm nay tôi cho ông già ấy vô ỡ, sửa soạn sạch sẽ, mấy ông cơm nước xong rồi, tôi sẻ dắt vào coi thử.

Trần-xuân-Trạch hõi:

— Còn thiếm ở đây một mình, hay là có chồng con chi không?

Người đàn bà nói:

— Tôi có chồng, mà chồng tôi mắc vào rừng đốn củi chưa về, nói rồi hối trẻ đem nước cho mấy ông uống.

Khi mấy anh em ăn uống rồi, người đàn bà liền dắt vào tháp, thì thấy tháp ở giữa gò cao, chung quanh có mấy cây đại thọ, tàng de lá rậm, đá liển tường xây, thật là một chỗ cổ tích thâm niên, chẳng biết đời nào sáng tao, dưới thềm trên nóc, ngổn ngang cỏ mọc bìm leo, trước ngỏ quanh tường, lờ mờ rêu phong bụi đóng, còn bốn phía nền toàn làm bằng đá, cao lên khỏi đầu, và hai bên thềm đều có thạch trụ lang cang, tuy là bị gió tạc mua xoi, tường hư đá lở, nhưng mà một tòa đống võ qui mô, xem ra cũng còn nguy nga đồ sộ.

Người đàn bà ấy dắt mấy người lên thềm, rồi bước vô mở cửa, Nguyễn-hửu-Thoại và các anh em đều bước theo, thì thấy chính giửa có một phậ tượng bằng đá, ngồi trên một thạch bàn, dưới thạch