Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/49

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 279 —

khi chạy tới thì thấy Hữu-Thoại đả giết chết cọp vàng đó rồi, cã ba anh em liền mừng rở và lấy làm đắc ý, rồi day lại kiếm ba tên quân nhơn với ba con ngựa của mình, song chẳng thấy chi hết.

Ba anh em lấy làm lạ, lật đật chạy ra mé rừng kia kiếm coi, thấy sáu con ngựa cột dựa mé rừng, còn ba tên quân nhơn, đứng một bên cầm cương nắm khớp mà tay rung bây bẩy.

Nguyển-hữu-Thoại với hai anh em chạy lại và hỏi rằng:

——Sao bây dắc ngựa đi đâu đàng nầy, làm cho tao kiếm cùng không thấy?

Một tên quân đứng lại bẩm rằng:

— Bẩm chủ tướng, khi ba chủ tướng đánh giặc, với cọp, bị cọp rống lên om sòm, nên mấy con ngựa nầy hoản kinh, rồi tuông nhau vụt chạy, chúng tôi gò cương trì lại, mà nó cũng nhãy ngược lôi đi, chừng hết nghe tiếng cọp gầm la, mới chịu dừng chơn đứng lại.

Thật là oai cọp rất dử dằn, hèn chi người ta cho nó là vua loài thú vật, anh em chúng tôi thấy nó chút nửa cũng phải đái són trong quần, còn mấy con ngựa thì đã hoãn vía kinh hồn, đến đỗi chạy thôi té cức.

Mấy anh em nghe nói đều tức cười, đó rồi dắc nhau trở lại chổ con cọp vàng bị thương mà chết đó.

Nguyễn-hửu-Thoại day lại nói với hai anh em kia rằng:

— Hổm rày anh em ta di đuờng rừng núi, đã chịu nhiều sự cực khổ đắng cay, thế thì ngày nay