Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/47

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 277 —

Nguyển-hửu-Thoại liền nhảy trái qua, rồi huơi gươm đâm ngang hông một gươm lũng vào tới ruột, cọp hộc lên một tiếng dội đất vang rừng, rồi lấy tay vấu Hửu-Thoại một cái đứt hết một ống quần, còn tay kia bạt cây guơm ra, và nhãy tới táp đại.

Nguvễn-hửu-Thoại liền nhảy ra đứng mà thủ thế.

Lúc bấy giờ cọp đã mệt, lại bị một thương ngang hông rất đau, liền nhãy vọt lên hòn đá mặt bằng, ở dựa bên đường, đứng thở pho pho đặng lấy hơi lại, hai mắt ngó Hữu-Thoại châm châm, và bên hông máu chãy ròng ròng xuống đá. Còn Hữu-Thoại đứng dưới đất thủ thế, mắt cũng ngó cọp lườm lườm, không dám chớp nháy chi hết, còn mình thì mồ hôi đổ xuống như tắm.

Nguyễn-hửu-Thoại chẳng dám xốc lên, mà cọp vàng cũng chẳng dám nhảy xuống, hai đàng chĩ có thũ thế đứng sửng nhìn nhau, một người thì xem tướng mạo mạnh mẻ như một vị Hộ pháp thiên thần, còn một cọp thì xem bộ tịch dữ dằn như một con Hà đông sư tử.

Cọp ấy tuy bị một mũi thương rất sâu, nhưng không chịu chạy, quyết liều sống chết ở lại mà báo thù, đó rồi sè mười vấu chơn ra nhọn vắt, như mười ngọn dao, và nhăn hai nanh ra chôm chỗm như hai lưỡi dáo, rồi co giò nhảy xuống chụp Hửu-Thoại một cái, đặng móc họng nhai xương mà trả thù

Hửu-Thoại thấy cọp nhảy xuống, quyết lừa thế đâm nó một gươm cho tuyệt mạng, nhưng sức cọp còn hung hăng, hễ gươm đâm qua thì bị cọp gạt ra, nên không trúng đặng.

Hửu-Thoại nghĩ rằng: nếu mình không lấy miếng