Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/4

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 232 —

nguy nga đồ sộ, tợ hồ một chổ chùa tiên kiển phật, hay là một chổ cung điện của đế-vương nào đây, thình thình vọi vọi, chím ở bên rừng, điệp điệp trùng trùng, hiện ra trước mắt.

Chất-Tri lấy làm lạ, liền giục ngựa bước tới xem coi, khi bước lên thềm, thấy hai vị phật bằng đá rất to, ngồi hai bên cạnh đền, mỗi vị lớn bằng căng nhà, mặt mày tay chơn chạm trỗ rất khéo, trên thềm thì phân làm ba từng, cẫn đá liền liền, cao hơn mấy chục nấc.

Chất Tri liền xuống ngựa thỉnh thoãn đi lên, khi lên khỏi thềm, bước vào phía trong thì thấy trùng-môn họa-đống, khéo léo tuyệt vời, tượng Phật hình thần, toàn làm bằng đá. Thật là một cảnh rất kỳ quang dị mục, thanh tịnh u nhàn, nhưng nhắm trước xem sau, thật là một cảnh đền viện bỏ hoang, để cho cỏ mọc rều phong, trải qua chẳng biết bao nhiêu gió táp mưa sa, không rõ đời nào sáng tạo.

Chất-Tri xem rồi ngẩm nghĩ, thì nhớ lại, thuở nay có nghe thiên hạ, đồn rằng: Tại nước Caoman có một cảnh cổ tích phật tòa, gọi là Đế-Thiên, Đế-Thích, lòng đả ao ước bấy lâu, nhưng chưa thấy được, thế thì ngày nay trời phật khiến cho ta gặp con bạch-hầu nó dẩn nẻo đem đường, nên mới được vào đây mà quang chiêm cảnh phật.

Chất-Tri đương trầm tư nghỉ nghị như vậy, bổng có một sải già mình mặc áo vàng, như áo cà-sa, chơn đi một đôi thão hài, lưng vận một cái chăn vàng dài xuống khõi gối, đầu đội một mũ đen, tướng mạo giống người Xiêm-La, hai bên có hai tên sải nhỏ, một tên bưng lư trầm-hương, một