Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/39

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 269 —

Nguyễn-bữu-Thoại và Trần-xuân-Trạch muốn lấy súng ra bắn, song coi lại thì thuốc đạn không có đem theo, súng bị bắn khi nảy đả hết rồi, bây giờ không có thuốc đạn mà nạp nửa.

Trần-xuân-Trạch nói: thôi Hiền-Huynh đứng dưới nầy coi chừng, để tôi leo lên bắt nó mới đặng, nói rồi xăng tay vén chơn lại ôm gốc cây phăn phăn leo lên, khi lên tới chán hai, thì thằng khốn ấy đả bò ra ngoài, rồi hai tay vói nắm nhánh cây bên kia, de ngang qua đó, và hai chơn đạp ra rất mạnh, xích một cái như xích đu, tức thì nhánh cây vục qua một cái rất xa, ngó lại thì thằng khốn ấy đã nhãy vot xuống bụi phía kia nghe kêu cái sạt, rồi chạy lủi vào trong trốn mất. Nguyễn-hữu-Thoại la lên và nói, nó nhảy xuống rồi, nó nhãy xuống rồi, Trần-xuân-Trạch thấy vậy, trên cây tuột xuống lẹ nhu con sóc, còn Nguyễn-hữu-Thoại lật đật chạy theo, và nói lớn rằng: thằng cường đạo kia, mi đứng lại không? nếu mi chạy thì ta bắn mi chết, nhưng thằng khốn ấy đã lũi vào bụi cây rồi chun mất, hai anh em Nguyễn-hữu-Thoại lúc bấy giờ lửa giận phừng gan, liền lấy gươm chặt sã bụi cây và đáo soát kiếm cùng, nhưng không thấy chi hết, liền chạy lại bụi cây kế đó kiếm coi, bổng thấy thằng khốn ấy thình lình trong bụi ló ra, rồi đâm đầu chạy lại chổ đất cao kia, co giò nhãy xuống một cái rồi biến mất.

Nguyển-hửu-Thoại và Trần-xuân-Trạch lật đật rược theo tới đó, thấy một miệng hầm lớn bằng căng nhà, chung quanh cây cối rậm rì, ngó xuống dưới hầm sâu chừng 5, 6 thuớc, phía bên miệng