ngay xuống ngựa mà chết, tên kia thấy vậy thất kinh bèn quức ngựa chạy quanh lộn theo mấy bụi cây, kế Trần-xuân-Trạch rược tới lấy súng bắn ra một mũi, nhưng súng vừa bắn ra, thì tên cướp ấy đả nhảy ngay xuống bụi, nghe kêu cái sạt, rồi lủi vào bụi mà trốn mất.
Nguyển-hửu-Thoại và Trần-xuân-Trạch thấy quân cướp đã bỏ ngựa nhãy trốn vào bụi, thì tức tốc nhảy xuống bắt ngựa cột nơi gốc cây, rồi hai anh em chạy lại bao vây chung quanh, và càng cây ra mà kiếm bắt quân cướp, song kiếm một hồi không thấy chi hết, ngó ra chung quanh thì đất trống, chẳng có bụi nào, nhưng chẳng biết nó núp vào đâu, mà kiếm cùng không được.
Trần-xuân-Trạch lãy làm quái dị, và nói rằng: thằng cướp nầy cốt nó là ma sao, nó mới nhảy vào đây, mà đả biến đi đâu mất.
Nguyễn-hửu-Thoại cũng lấy làm lạ quá, và nghĩ rằng: chung quanh đất trống không lẻ nó chạy qua bụi khác mà ta không thấy sao.
Trần-xuân-Trạch liền lại cây đại thọ bên đó, rồi ngó lên kiếm coi, thì thấy cậu ta đương ngồi xo rỏ trên nhánh cây, hai mắt châm châm ngó xuống, mà lẵng lặng làm thinh, Trần-xuân-Trạch liền la lên, nó đây, nó đây.
Nguyễn-hữu-Thoại nghe la chay lại, quả thật cậu ta ngồi núp trên cây,một đống đen thui, thì nói rằng:
— Thật thằng khốn nầy cốt nó là loại khỉ hay sao? hồi nảy mới nhảy vào bui đây, sao đả leo tọt lên cây bao giờ mà ngồi đó?