Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/36

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 266 —

leo lên gò cây, là chổ của ba tên quân nhơn đương ngũ, bỗng con ngựa cũa Nguyển-Hửu-Thoại dậm cẳng dưới đất và hầm hừ la lên. Nguyển-Hửu-Thoại dực mình mở mắt, thấy ba người bộ tướng vậm vở, đầu trọc mình trần, nước da đen trạy mổi thằng có dắc một con dao bên lưng, bộ coi hung ác, đương lò mò mở dây cột ngựa, rồi nhảy lên cỡi đi.

Nguyển-hữu-Thoại thấy liền hô lên một tiếng lớn và nói rằng:

— Quân cướp bắt ngựa; Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí, với ba tên quân nhơn, đương ngủ mê mang, dực mình chổi dậy, thì ba tên cường đạo liền quức ngựa chạy giông vào rừng.

Nguyển-hữu-Thoại Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí cã ba liền lấy súng rồi nhẫy phóc lên ngựa, và quức ngựa sải theo như bay.

Ba tên cường đạo kia cởi ngựa chạy dọc theo mé rừng, rồi tuốc lên triền núi.

Nguyễn-hữu-Thoại rược theo gần kịp, thì quân cướp quức ngựa chạy quanh lộn theo mấy bụi cây thấp thấp dựa triền.

Ba anh em Nguyển-hữu-Thoại bị mấy bụi cây cản trỡ, phần sợ hầm hố hiểm nguy, nên không dám giục ngựa chạy mau, còn quân cướp thấy ba anh em Nguyễn-hữu-Thoại rược theo, không ngừng vó ngựa, hễ chúng nó chạy quanh, thì Nguyễn-hữu-Thọ cũng quanh, còn chạy thẳng thì lại rược theo mau lắm. Kế đó một thằng trong bọn ấy quức ngựa tẻ vào mé rừng, muốn kiếm đường đặng chun vô mà trốn.